Hôm nay chúng tôi xin nói về vấn đề: các Chơn Sư sẵn sàng thâu nhận đệ tử trong đám người ở ngoài đời, để huấn luyện họ trở thành những người phụng sự đắc lực cho nhân loại.
Đối với nhiều người thì điều ấy rất là tốt đẹp và thiêng liêng. Đó là nguyện vọng của những người mong mỏi, một ngày kia có thể đến quỳ dưới chân các Ngài để tìm thấy ở các Ngài vừa là một người Thầy, vừa là một người bạn.
Với sự chỉ dẫn của Chơn Sư, người đệ tử được dẫn dắt, giúp đỡ để tiến tới một trình độ cao tột, có thể đem khả năng của mình ra giúp đời.
Có nhiều người không có nguyện vọng đó. Trái lại có rất nhiều người đang mong mỏi có được cái hân hạnh ấy.
Đối với những người có chí nguyện tầm đạo thì sự tìm được một Chơn Sư dìu dắt là điều của họ thường mong mỏi ngày đêm.
Cái nguyện vọng đó có thể thực hiện được mặc dầu chúng ta đang sống trong chốn phồn hoa náo nhiệt nầy. Vậy con đường đưa đến Chơn Sư là con đường có thể đạt được.
Bây giờ chúng ta thử tìm hiểu vấn đề đó ra sao?
Trước hết điều đó căn cứ vào đâu?
Người ta cho rằng có hai con đường dắt tới chốn tinh thần mà người đệ tử Nam hay Nữ có thể noi theo.
Con đường thứ nhất là con đường tiến hóa tự nhiên, noi theo luật tuần hoàn. Con đường đó có thể ví như con đường vòng, đi quanh chân núi, phải đi theo từng vòng từ dưới lên trên. Trên chót núi là địa vị cao cả của các vị Thánh Sư đã đắc đạo. Nếu người ta cứ mãi đi theo con đường vòng đó, thì rốt cuộc cũng có thể lên tới chót núi được.
Tuy nhiên người ta nói rằng: ngoài con đường đó còn có một con đường khác.
Con đường nầy không đi vòng như con đường trên mà nó dẫn ta đi tắt lên đỉnh núi.
Mặc dầu tất cả nhân loại đều được sư giúp đỡ của các Đấng Cao cả, nhưng đối với những người đã chọn con đường tắt, con đường gay go trắc trở, dắt thẳng lên đỉnh núi, thì các vị Chơn Sư đặc biệt giúp đỡ họ, vì con đường ấy hiểm trở, gập ghềnh và nguy hiểm vô cùng! Tuy nhiên, người chọn con đường đó, rốt cuộc rồi họ cũng đủ khả năng để vượt lên đỉnh núi. Ngay khi mới bắt đầu, họ được các vị Trưởng Thượng trên đường Đạo xuất hiện để giúp họ.
Người đệ tử lúc đầu có thể không hay biết gì cả về sự giúp đỡ đó. Nhưng thật sự
có một sự giúp đỡ vô hình luôn luôn che chỡ họ.
Nếu người đệ tử kiên tâm trì chí mà đi, thì sự giúp đỡ càng ngày càng bền chặt và càng rõ rệt hơn nữa. Chừng đó người đệ tử được dẫn dắt ngay đến chân Thầy và được tình Bác Ái và lòng Thương yêu của Ngài che chỡ.
Vậy bây giờ những ai có thể được thâu nhận làm đệ tử thì phải có tính chất như thế nào? Vả lại ta biết rằng, tất cả đều tùy thuộc ở đức tánh của con người.
Trước hết người đệ tử phải thoát khỏi lòng tham lam tiền của, tham lam danh vọng và cổi mở dục vọng.
Người đó phải hoàn toàn thức tỉnh và phải nhận thức được danh lợi trần gian là trống rổng, không lợi ích gì. Y đã dứt bỏ được nhiều sự ham muốn, tham lam. Y đã thấy rõ của cải vật chất là thế nào rồi nên không màng tới nữa.
Lẽ tất nhiên, trong đời sống hằng ngày của y, y cũng phải cần dùng tiền bạc tối thiểu để bảo bọc chính mình và những người chung quanh.
Y có thể là những người làm việc rất siêng năng, chăm chỉ ở ngoài đời. Nhưng sự thật, bên trong, y là người luôn luôn đi tìm chân lý, muốn có được cái quyền năng, cái khả năng để có thể giúp đỡ người khác đi con đường tắt như y, để tới chân của Đức Thầy.
Những người đệ tử tương lai đó, lúc nào cũng có sự thay đổi. Họ thay đổi từ con người dơ bẩn, tham lam, ganh gổ để trở nên người có kỷ luật, trật tự và sẵn sàng phụng sự nhân loại, sẵn sàng tự hiến dâng mình để giúp đỡ người đời được tiến hóa. Họ đã nhận thức được sự vô thường, sự ảo mộng của tiền bạc và danh vọng. Họ đã nhận thức rõ ràng là: chỉ có những khả năng về tinh thần, về trí tuệ mới là đáng cho người ta tìm mà thôi.
Đời sống của người đệ tử có ba khía cạnh khác nhau. Sự cố gắng của người đệ tử là sự tự nhiên, chớ không phải do sự gò ép mà có.
Trong Thánh kinh Bà La Môn giáo có nói rằng: “Con đường của người đệ tử là con đường duy nhất, ngoài nó ra nhân loại không còn con đường nào nữa”.
-- Một khía cạnh thứ nhất của đời sống người đệ tử là tham thiền.
Người đó luôn luôn ngẫm nghĩ về sự lớn lao, vĩ đại của vũ trụ và nhận thức rằng: bản ngã của họ vốn là một với Đại Ngã của Vũ trụ; trong khi tham thiền người đệ tử luôn luôn nhận thức được điều đó. Và sau cùng họ cố gắng ăn ở cách nảo cho minh tâm, kiến tánh. Trong lúc cố gắng và kiên tâm để tham thiền, người đệ tử được thần lực cõi trên ban xuống cho họ.
Mục đích của sự tham thiền là làm sao nhận thức được sự hợp nhứt mình với Thượng Đế và xuyên qua Thượng Đế, nhận thức được sự hợp nhứt giữa mình với muôn loài trong trời đất.
Nhận thức được sự hợp nhứt giữa mình với vũ trụ, với Thượng Đế tức là mục đích tối cao của pháp môn Yoga.
-- Khía cạnh thứ hai của người đệ tử là luôn luôn tinh luyện mình, làm cho mình được trong sạch.
Người ấy luôn luôn học hỏi những giáo lý Minh Triết tự ngàn xưa, cố gắng trau giồi đức tánh để càng ngày càng trở nên thiện mỹ, và cũng luôn luôn cố gắng thoát ly sự cách biệt giữa mình và người. Y luôn luôn dứt bỏ lòng tham vọng, lòng ham muốn, dứt bỏ tất cả cái gì ở trần gian quấn bám vào mình.
Một vị Chơn Sư có nói như thế nầy: “Nếu người đệ tử chưa sẵn sàng giải thoát khỏi sự trói buộc của bản ngã và làm cho bản ngã đó tan ra như mây khói, nếu người đó chưa tập luyện tánh chất của mình, và chưa chế ngự được phàm ngã, thì người đó chưa thể thấy được Đạo. Chân lý đó, người ta tìm thấy trong quyển sách nhan đề là “Ánh sáng trên đường Đạo”
-- Và đây là khía cạnh thứ ba trong đời sống của người đệ tử. Ngoài sự tham thiền hằng ngày, sự tinh luyện cho mình trở nên trong sạch và sự cố gắng trau giồi đức tánh của mình, còn có một phương diện thứ ba nữa, là sự nỗ lực làm việc phụng sự thế gian.
Người đệ tử luôn luôn nhận thức rằng : trong nhân loại hiện đang cần dùng sự giúp đỡ của y.
Y tìm cách phụng sự nhân loại về một phương diện nào, nhất là đem ánh sáng chân lý cho thế gian.
Người đệ tử nhận thức rằng : cái nguyên nhân thống khổ lớn nhất trên thế gian là sự vô minh. Bởi thế nên người đệ tử cố gắng đem cái giáo lý Minh Triết Thiêng Liêng giúp cho đời.
Trong khi ba lý tưởng đó được người đệ tử thực hành, thì có nguồn thần lực vô hình và thần bí ban xuống tiếp dẫn y để y được làm việc một cách dễ dàng và đắc lực hơn.
Người đệ tử càng ngày càng tiến hóa, càng phát triển thêm về mọi mặt và về đức tánh. Tới chừng đó vị Chơn Sư mới xuất hiện.
Đôi khi, ở các nước bên Á Đông, sự gặp gỡ Chơn Sư có thể xảy ra ở tại cõi trần nầy. Đó là do nhân quả rất tốt của người đệ tử, và sự gặp gỡ đó đã từng diễn ra và đang diễn ra trong lúc nầy và nó sẽ diễn ra mãi mãi. Đó là tôi nói về sự gặp gỡ giữa đệ tử và Chơn Sư tại cõi trần. Nhưng sự gặp gỡ ấy thường diễn ra nơi những cõi trên nhiều hơn.
Ta nên nhớ rằng: vị Chơn Sư luôn luôn nhìn ngó người đệ tử trải qua nhiều kiếp. Có thể Ngài đã thâu nhận người đệ tử đó trong những kiếp trước, và sợi dây nhân duyên hiện giờ vẫn còn.
Hoặc sợi dây nhân duyên ấy mới bắt đầu trong kiếp nầy. Sự gặp gỡ đó có thể xảy ra lúc ban đêm khi người đệ tử ngủ, lúc chơn nhơn và tất cả những thể của người đệ tử hoàn toàn yên lặng. Bây giờ vị Chơn Sư gọi cái Chơn Nhơn (tức là Linh hồn) của vị đệ tử đến gần mình.
Trong khi đó, người đệ tử hoàn toàn thức tỉnh nhìn thấy rõ ràng Chơn Sư của mình hiện ra trước mặt. Chơn Sư lúc đó hiện ra như một người cao cả có hình dáng tốt đẹp. Những Chơn Sư hiện ra như thế có đủ mọi tánh chất hoàn toàn cả về vật chất lẫn tinh thần.
Gương mặt của các Ngài phản chiếu sự Minh Triết và sáng suốt vô biên.
Nhãn quang của các Ngài hiện ra những vòng hào quang sáng lạn.
Cái nhìn của các Ngài hình như soi thấu cả mọi sự, những cặp mắt đó nhìn vào chỗ nào là đúng vào chỗ nấy, nghĩa là các Ngài biết rõ những cái gì cần biết về vị đệ tử ấy.
Các Ngài biết rõ các kiếp quá khứ của người đệ tử, các Ngài cũng biết những khả năng, đức tánh, và những mối trở ngại của người đệ tử trong kiếp nầy.
Các Ngài cũng nhìn thấy kiếp tương lai của vị đệ tử, rõ được chơn nhơn và sứ mạng của vị đệ tử về sau nầy. Và bởi các Ngài biết rõ tất cả nên các Ngài mới giúp được tất cả.
Lúc đó người đệ tử có thể tiếp được nguồn cảm hứng dồi dào. Vậy người đệ tử chớ nên sợ sệt khi đứng trước vị Chơn Sư đầy sự Minh Triết hoàn toàn và thấu rõ mọi sự. Các Ngài có một trạng thái hoàn toàn yên lặng, hình như không có một sự gì có thể làm sự yên lặng đó mất đi được. Lúc đó người đệ tử có thể bị chất vấn về mục đích, nguyện vọng của mình dưới thế gian, coi có thể kiên tâm bước chân trên đường Đạo hay không. Và cũng trong lúc đó Chơn Sư có thể hỏi vị đệ tử nếu có bằng lòng chấp thuận điều ấy, thì bắt đầu từ đấy y có thể trọn quyền nắm sự tiến hóa của minh trong bàn tay mình. Đoạn người đệ tử được căn dặn để dứt bỏ mọi sự ham muốn, dục vọng ở đời.
Người đệ tử cũng được căn dặn dứt bỏ lòng ích kỷ riêng của mình và phải cố gắng chống chỏi, chịu đựng với tất cả mọi sự khó khăn, trắc trở, hiểm nguy trên đường Đạo!
Lúc đó người đệ tử không bắt buộc phải vâng lời vì thường thường trong trường hợp đó người đệ tử nào cũng vui lòng chấp thuận cả.
Có một câu chuyện về sự gặp gỡ giữa Chơn Sư và đệ tử mà người ta đã chép trong Thánh Kinh Thiên Chúa giáo như sau:
“Có một người nọ rất giàu có, đã có dịp may được gặp gỡ Chân Sư ở Palestine.
Người giàu có đó hỏi Chân Sư rằng:
“Bạch Chân Sư, tôi phải làm gì để đạt được cái đạo huyền diệu ấy?”
Chơn Sư trả lời: “Ngươi hãy làm theo đúng lời căn dặn của Ta”.
Người giàu có trả lời: “ Tôi đã từng làm theo đúng lời Ngài răn dạy từ hồi còn nhỏ lận”.
Chơn Sư nói: “Có lẽ còn những điều mà nhà ngươi chưa làm”.
Rồi lúc đó Chơn Sư mới bày ra một cuộc thử thách. Chơn Sư nói: “Ngươi hãy bán hết của cải của ngươi mà phân phát tất cả cho mọi người, rồi nhà ngươi hãy vác gậy của nhà ngươi mà đi theo Ta.”
Đến đây diễn ra một câu chuyện buồn thảm nhất trong cuốn Thánh Kinh.
Ngay khi đó, người giàu có ấy quay mặt ra chỗ khác và buồn rầu vô cùng, bởi vì y có rất nhiều tài sản, y mến tiếc nên không đành dứt bỏ. Người đó đã bỏ qua một cơ hội hiếm có trong đời của y.
Như thế, chúng ta thấy rằng: sự giàu có là một trở lực rất lớn cho người học Đạo, nhưng ta còn hy vọng rằng, ta còn có những kiếp khác để có thể đạt được ý nguyện, và người giàu có đó rất trẻ tuổi nên hắn có hy vọng gặp lại Chơn Sư lần thứ hai trong đời sống của y, và biết đâu chừng đó y sẽ được như ý.
Một điều quý báu của thuyết Luân Hồi là nó dạy chúng ta biết rằng, không có cơ hội nào là cơ hội được bỏ dỡ cả, và người ta sẽ có thể gặp lại lần thứ nhì.
Nếu người đệ tử tương lai đó sáng suốt chấp nhận sự kêu gọi thiêng liêng quý báu của tâm mình, thì người đó được Chơn Sư thâu nhận, sau khi đã trải qua một giai đoạn thử thách, và bấy giờ tên tuổi của người đệ tử (Élève en probation) được ghi chép cẩn thận trong cuốn sổ vàng của vị Chơn Sư.
Trong cuốn sổ vàng đó có ghi tên họ đủ cả những người bắt đầu được thâu nhận vào con đường Đạo. Nó cũng ghi rõ những giai đoạn mà những người đó đã trải qua. Lẽ tất nhiên, trong cuốn sổ vàng đó cũng ghi chép những trường hợp của nhiều người đệ tử đã bỏ dỡ nữa chừng, và gián đoạn cuộc đời hành đạo của mình.
Nếu người đệ tử chấp thuận và bằng lòng nhận ân huệ của Đấng Chơn Sư và trở nên người đệ tử chơn chánh của Ngài, thì Ngài sẽ giúp đỡ Chơn Nhơn và Phàm Nhơn của người đệ tử. Ngài sẽ làm cách nào cho tinh thần và ý chí thiêng liêng của người đệ tử được tăng thêm thần lực. Và khi đó, người đệ tử mới bước qua giai đoạn mới của cuộc tiến hóa của y được. Y mới tự đảm nhận lấy sự tiến hóa riêng của mình, và khi đó y mới hoàn toàn làm chủ vận mạng của mình.
Những phương pháp sửa đổi tánh tình được truyền dạy cho người đệ tử và những công việc phụng sự mà y phải làm trong khi còn ở trong xác thân hay khi xuất vía ra khỏi xác cũng được chỉ dạy cho y luôn.
Và cho tới sau khi chết, những thể thanh cao của người đệ tử cũng được Chơn Sư săn sóc tới. Những điều đó xảy ra ngoài cái tri thức của người đệ tử.
Giai đoạn thử thách và tập sự đó của người đệ tử có thể diễn ra trong vòng bảy năm hoặc mau hơn. Nếu người đệ tử mới được nhận vào giai đoạn thử thách đó lần đầu tiên trong kiếp nầy thì thời gian đó có thể kéo rất dài vì nó vô cùng khó khăn và trắc trở. Vậy người đệ tử phải đầy can đảm và nghị lực mới được.
Do sự thần thông của Đức Thầy nên tất cả những tánh tốt và tánh xấu của người đệ tử đều hiện rõ ràng ra để cho y biết mà sửa đổi. Người đệ tử lúc đó đã bước vào đời sống bên trong, đời sống thần bí đặc biệt riêng cho quả địa cầu. Lúc đó những quyền năng và năng lực thần bí trong vũ trụ ảnh hưởng trực tiếp tới người đệ tử, làm thức động các tánh chất của y, để cho y nhận thức rõ tất cả chi tiết đời sống bên trong của mình từ những tánh tốt, từ những khả năng tới sự yếu kém của mình.
Lúc đó tánh chất của người đệ tử được Chơn Sư săn sóc tới và giúp cho nó được tinh luyện thêm, và người đệ tử được giúp đỡ để sử dụng quyền năng của mình một cách có hiệu quả.
Khi giai đoạn đó được trải qua một cách tốt đẹp rồi, thì người đệ tử được bước qua một giai đoạn mới ở trên đời sống huyền bí của y.
Người đệ tử ấy đã trở thành người đệ tử chánh thức của Chơn Sư, và một liên lạc chặt chẽ hơn bắt đầu có giữa Thầy và Trò (Élève accepté).
Hào quang của Chơn Sư và đệ tử lúc đó hòa hợp với nhau và người đệ tử được gần gũi với Đức Thầy nhiều hơn. Y cũng nhận thức được rằng, y càng gần gũi với Chơn Sư là y càng gần gũi với nhơn loại thêm một bước nữa.
Trong giai đoạn đó, người đệ tử được sống gần với Chơn Sư và được làm quen đạo viện của Thầy minh. Và lúc bấy giờ người đệ tử được Chơn Sư mời đến thăm Ngài thường thường nơi đạo viện. Đạo viện của Ngài hiện giờ tại Shamballa (tại vùng sa mạc Gobi).
Trải qua những sự khó khăn, trắc trở của đời sống hằng ngày, người đệ tử luôn luôn có bàn tay giúp đỡ của Chơn Sư.
Sau những cuộc gặp gỡ đầu tiên và những cuộc gặp gỡ kế đó, thì người đệ tử trở về với xác thân của mình. Khi trở về xác thân , người đệ tử có thể không nhớ những việc gì đã xảy ra trong khi ngủ. Tuy nhiên người đó có thể nhận thấy rằng mình có một sức mạnh hùng hồn hơn, có một lòng dũng cảm, hăng hái và nhiệt thành hơn.
Khi đó nguyện vọng đạt tới đích ở trên cõi tinh thần của y càng ngày càng mạnh mẽ thêm. Thường khi vị Chơn Sư truyền lệnh cho những vị đệ tử cao cấp của mình hiện đang còn sống thay mặt Ngài, những vị nầy được chỉ thị phải dìu dắt người đệ tử tương lai tại cõi trần, và đời sống của người đệ tử được thâu nhận chánh thức đó cũng phải bước qua một giai đoạn vào khoảng bảy năm hay là lâu hơn nữa.
Nếu giai đoạn bảy năm đó được trọn vẹn, đầy đủ, thì người đệ tử có thể được bước qua một giai đoạn mới cao hơn giai đoạn nầy. Người ta gọi người đệ tử là Con của Đức Thầy (Fils du Maitre). Gọi “Con” là vì người đệ tử đã đồng hóa được với Đức Thầy dường thể Cha với Con. Người ấy xứng đáng là một vị đại diện cho Đức Thầy vậy.
Kế đó là một giai đoạn cao hơn nữa, người đệ tử được bước tới một giai đoạn mới là giai đoạn Điểm Đạo lần thứ nhất.
Người đệ tử lúc đó được liên lạc chặt chẽ với một trong những môn phái thần bí.
Lúc đó người đệ tử được trải qua một giai đoạn mà người ta gọi là ĐIỂM ĐẠO lần thứ nhất. Giai đoạn nầy là giai đoạn mở màn cho một đời sống mới. Khi ấy người ta làm một cuộc lễ rất long trọng. Lúc đó phàm tâm của đệ tử được thức tỉnh lên tâm thức Bồ Đề, và người đệ tử được chánh thức thâu nhận vào hàng Quần Tiên Hội.
Người ta không thể biết được người đệ tử đã trải qua giai đoạn đó, chỉ trừ một số rất ít người và những người đồng song với y mà thôi.
Lúc đó y là một giáo sĩ chân chánh, nghĩa là một người hoàn toàn hiến dâng cuộc đời mình để phụng sự cho Thượng Đế ngự trong lòng của mỗi người.
Đó tức là những điều tôi nói sơ lược về đời sống tinh thần của người đệ tử dưới thế gian. Đời sống đó được mở rộng cho tất cả mọi người trong kiếp hiện tại cũng như trong kiếp quá khứ. Đức Phật đã từng chọn lựa những vị đệ tử của Ngài để thành lập Giáo Hội Tăng Già. Đấng Christ đã từng chọn lựa những vị đệ tử của Ngài để lập Tông Đồ Thiên Chúa Giáo, và bất cứ vị Giáo chủ nào khác cũng đã làm như vậy.
Trong hiện tại, các vị Chơn Sư vẫn luôn luôn tìm tòi những vị đệ tử xứng đáng để trở nên những người hợp tác chặt chẽ với các Ngài.
Không có ai bị bỏ rơi cả. Các Ngài để ý từng người.
Và nếu có ai nhận thấy rằng mình có chí nguyện muốn bước vào con đường ĐẠO như tôi đã kể ra từ nảy giờ, và có đủ can đảm, đủ nghị lực đủ kiên tâm để chịu đựng, phấn đấu cho đến cùng. thì những người đó chắc chắn sẽ có dịp bước tới Chơn của các vị Chơn Sư, và nếu họ muốn thì cửa ĐẠO sẽ mở rộng cho họ.
Để trả lời câu hỏi nầy: “Làm sao để được đến gần Chơn Sư?”. Một trong các vị Chơn Sư có nói rằng: “Các người có thể tìm thấy con đường đó bằng cách phụng sự nhân loại, đã có những người tiến đến Chơn Sư bằng cách phụng sự công việc ấy rồi.”
Đó là một trong những lý tưởng tốt đẹp nhứt và mỗi người trong chúng ta đều được hoàn toàn tự do chọn lựa.
Geoffrey HODSON